Buried được lấy cảm hứng từ một viễn cảnh mà không ai trong chúng ta muốn phải nếm mùi, nhưng hầu hết đều tưởng tượng ra ít nhất một lần trong đời : bị chôn sống.
Tất cả những gì được sử dụng trong phim hết sức đơn giản : một cái quan tài, một đống vật dụng linh tinh và nhét vào đó một thanh niên xấu số. Dĩ nhiên, toàn bộ cảnh quay chỉ được gói gọn trong cái hòm tối tăm chật hẹp đó. Nghe đã thấy hấp dẫn rồi đúng không.
Vâng, và kẻ đen đủi được trải nghiệm cảm giác “thử thách 24h trong quan tài” lại là Ryan Reynold.
Deadpool giờ đây hoàn toàn không có siêu năng lực, không có vũ khí, cũng không có team X-men trợ giúp. Giờ thì ai cứu được anh đây ?
Mở đầu phim là một khung cảnh đen ngòm, có chút tiếng sột soạt. Mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn dưới ánh lửa bập bùng của chiếc zippo : người đàn ông bị trói chặt tay, quấn giẻ quanh miệng. Anh mất một lúc để định hình được chuyện gì đang xảy ra và trở nên hoảng hốt khi nhận thấy đây không phải là ác mộng.
Loay hoay một hồi, cuối cùng anh cũng tự cởi trói được. Bỗng có tiếng điện thoại. Chiếc điện thoại được đặt ở dưới chân anh, quả là vô cùng khó khăn khi phải lấy chân khều một cái gì đó trong không gian hẹp.
Đầu dây bên kia đã tắt máy. Trước mắt anh giờ đây là một cái điện thoại sử dụng ngôn ngữ…Iraq. Rõ ràng là bây giờ ngoài Google Translate ra thì chẳng có siêu năng nào giúp được anh cả.
Anh bạn đen đủi thử gọi 911 và may là không bị thuê bao. Những thông tin dần được hé mở : Paul Conroy, người Mỹ nhưng bị chôn ở Iraq, hành nghề lái xe tải, hiện đang làm việc cho một công ty tên CRT là những gì chúng ta được biết về anh chàng này. Đoàn xe của Paul bị tấn công trong lúc anh đang làm việc như bao ngày.
Paul trở nên mất bình tĩnh, gọi toán loạn hết cả lên và giờ thì nỗi thống khổ của anh mới thực sự xuất hiện.
Vô số câu hỏi được đặt ra : ai là kẻ đã nhét Paul vào trong đó? tại sao phải làm như vậy? có âm mưu gì ở đằng sau không? và quan trọng hơn cả là liệu người đàn ông này có thể thoát chết?
Nội dung phim
Chả là đợt vừa rồi mình hơi sầu đời nên mới xem lại Cast Away, một tác phẩm chuẩn mực về đề tài sinh tồn đã được mình giới thiệu cách đây đã lâu. Xem xong cảm thấy phấn chấn hẳn nên muốn tìm một số phim tương tự, với bối cảnh là một người đàn ông phải loay hoay tìm cách sống sót. Và tất nhiên, Buried là cái tên nảy ra đầu tiên.
Việc nhân vật bị nhét vào quan tài trong toàn bộ thời lượng phim quả là một ý tưởng táo bạo. Bất chấp điều đó, phim vẫn duy trì được mức độ kịch tính cao, dàn trải từ đầu đến cuối, đủ để người xem không thấy nhàm chán với bối cảnh đơn điệu.
Tuy vậy, điểm độc đáo lớn nhất của bộ phim thực chất lại không phải việc bị chôn trong quan tài, mà là chỉ có duy nhất một diễn viên. Và theo lẽ thường tình, vì chỉ có một người nên mọi con mắt đều hướng về nơi anh.
Ryan Reynold thực sự đã có một màn hóa thân khó có thể chê vào đâu được. Anh thể hiện đủ mọi trạng thái từ bứt rứt khó chịu khi biết mình đang bị nhét vào một cái quan tài, bàng hoàng khi nhận ra người bạn của mình phải chết oan cho đến thẫn thờ khi biết rằng bản thân khó mà thoát được.
Nam tài tử cho thấy rằng mặt mình tuy bựa nhưng đóng phim thì chẳng kém ai. Có lẽ sau khi phim đóng máy, Ryan cũng đã quen với mùi đất.
Tuy vậy, vẫn có một điểm mình thấy hơi khó hiểu. Nếu bạn để ý con rắn thì sẽ thấy lúc đầu nó chui ra từ…ống quần của Paul, vậy nó chui vào kiểu gì !?!
Giờ đến phần gây tranh cãi nhiều nhất, đó là kết thúc phim. Phải nói rằng Buried là một trong những bộ phim có nhiều ý kiến trái chiều nhất về cái kết của nó. Có người bảo kết như vậy thì sẽ gây ám ảnh lâu dài hơn, người thì lại bảo thế là lãng xẹt, là vô ích. Cá nhân mình nghiêng về phía ý kiến đầu tiên.
Rõ ràng, việc nhân vật chính không được cứu đã phản ánh đúng những gì mà nhà sản xuất muốn truyền tải từ đầu : người vô tội cũng phải chết.
Paul Conroy – tài xế lái xe tải, có một công việc bình thường, một vợ, một con, bố mẹ già đang đợi. Anh rõ rằng chẳng liên quan gì đến khủng bố, đánh bom, hay cái gì đấy tương tự cả. Thế nhưng, anh vẫn bị lôi vào cuộc, tham gia vào cuộc chiến vốn không dành cho mình.
Điều đắng lòng nhất là ở chỗ khi Paul gọi điện cầu cứu khắp nơi, tất cả những gì anh nhận được là “việc này không thuộc thẩm quyền của chúng tôi”. Số phận của anh được đặt vào tay hết kẻ này đến người khác.
Và sau cùng, khi những hạt cát lấp đầy hết chỗ trống còn lại trong quan tài, thứ âm thanh còn lại trong bóng tối là “Tôi xin lỗi, Paul. Tôi xin lỗi”
Nhưng có một điểm kỳ lạ, bạn có để ý không. Ở ngay câu thoại trước, Dan Brenner có nói “Đó là Mark White”. Cái tên này nghe có quen không ?
Đó chính là người mà Dan đã kể với Paul là “đã được giải cứu và đã trở về bên gia đình” chỉ mới vài phút trước. Vậy nghĩa là gì ? Là Mark cũng chính là một nạn nhân trong vụ bắt cóc lần này, và cậu cũng chưa hề được cứu (rất có thể là cũng chẳng ai được cứu cả).
Đó chỉ là một câu chuyện không có thật được Dan Brenner bịa ra để trấn an Paul. Và nó đã thất bại.
Trong thời khắc cuối cùng, khi đã biết được sự thật, Paul cũng chẳng thể nói gì khác ngoài “Okay”.
Ban đầu mình cũng ngỡ ngàng trước cái kết như vậy, nhưng dần dần mới thấy chỉ có cách này mới làm tăng giá trị của bộ phim. Quả là một trải nghiệm điện ảnh khó quên.
Bên cạnh phần nội dung bá đạo, diễn xuất tuyệt vời của Ryan Reynold thì Buried còn mang lại cho chúng ta một bài học bổ ích : nếu bị nhét vào quan tài rồi chôn xuống đất thì chết là cái chắc. Đó, chẳng có bí kíp nào ở đây cả.
Nên nhớ loại hòm được sử dụng trong phim là một cái cũ kỹ, ọp ẹp. Trong trường hợp bị nhét vào một cái dầy dặn, cứng cáp, sang chảnh in hình hoa văn thì nạn nhân sẽ không chết vì đất đè, mà là hết oxi. Điện thoại cũng sẽ chẳng có ích gì mấy nếu bạn không biết mình đang nằm ở đâu.