Nguyên tác của Cô Gái Mất Tích sở hữu một cốt truyện lắt léo, tâm lý phức tạp và nhuốm màu u tối dưới ngòi bút của tác giả Gillian Flynn. Những nét đặc sắc này lại vô tình trùng khớp với phong cách làm phim đen tối của David Fincher, và thế là khán giả đã được chứng kiến một tác phẩm thú vị.
Đối với những câu chuyện được chuyển thể thành phim, sẽ có một số điểm giống và khác nhau giữa phiên bản điện ảnh và tiểu thuyết gốc. Cô Gái Mất Tích cũng vậy, tuy nhiên sự khác biệt là rất ít và mạch truyện chính hoàn toàn được giữ nguyên.
Nếu bạn tò mò muốn tìm hiểu về “tâm trí đẹp đẽ” của Amy cùng những nỗi niềm của “thằng chồng khốn nạn” của cô ta thì nhất định phải đọc Cô Gái Mất Tích bởi những gì bạn thấy trên phim có thể là chưa đủ để lột tả toàn bộ tâm lý của hai nhân vật trung tâm, thứ được xem là giá trị nhất của cuốn sách này.
Với những ai chưa xem phim, mình sẽ sơ lược một chút về phần đầu nội dung: vào buổi sáng kỷ niệm 5 năm ngày cưới, Amy Elliot đột ngột mất tích. Chồng cô – Nick Dunne là nghi phạm số 1 bởi anh ta dường như đang che giấu nhiều điều mờ ám. Liệu có phải Nick đã giết vợ? Sự thật đằng sau là gì?
Chi tiết sách
Khi nhắc đến Gone Girl, bất cứ khán giả hay độc giả nào đều sẽ nghĩ ngay đến câu chuyện hôn nhân ly kỳ của nó. Thế nhưng đối với mình, phần xuất sắc nhất của cuốn tiểu thuyết này lại nằm ở cách xây dựng và phát triển tâm lý nhân vật của nó. Nhìn lại khởi nguồn của tấn bi kịch này xem nào.
Nick Dunne – hài hước, lãng mạn, nhẹ nhàng, tinh tế, tỏa ra một luồng không khí dễ chịu đối với phụ nữ. Kiểu người có được Amy chỉ sau một cuộc trò chuyện ngắn trong khi nhiều ông xếp hàng cả chục năm vẫn chưa đến lượt.
Nick là nhà báo của một tờ tạp chí đàn ông, một công việc hợp với tính cách của anh và mang lại nguồn thu nhập gọi là đủ ăn đủ tiêu, chí ít là trước khi cơn khủng hoảng ập tới.
Amy Elliot – xinh đẹp, ngọt ngào, sang chảng, có học thức, là ước mơ của vô số thằng đàn ông, trong đó có thanh niên đoản mệnh bị cắt cổ giãy đành đạch trên giường. Thậm chí, tuổi thơ của cô còn là nguyên mẫu của một bộ sách nổi tiếng bán rất chạy và cũng chính nó đã đem lại sự giàu có cho cả gia đình Elliot.
Khác với Nick, người đã phải lăn lội với đủ thứ công việc để kiếm sống, Amy chưa bao giờ có một công việc thực sự nào dù cô đã tốt nghiệp thạc sỹ tâm lý. À mà mình cũng chẳng biết “viết câu đố trắc nghiệm” liệu có phải là một nghề hay không nữa. Dù sao thì cũng là “amazing” Amy nên rõ ràng là chẳng có cái gì xứng tầm với cô cả.
Và đây là hai người họ sau 5 năm nằm chung một giường.
Nick giờ chỉ còn là một gã thất nghiệp, mẹ đã qua đời còn bố thì chẳng nhớ được cái gì hết. Anh cùng cô em gái Margo phải dựa vào nhau mà sống. Họ mở một quán bar bằng tiền của Amy.
Amy sau nửa đời người rủng rỉnh tiền bạc bắt đầu lâm vào cảnh khánh kiệt, khi mà bộ sách vốn dành cho thiếu nhi nay chẳng còn mấy ai muốn đọc còn bố mẹ cô thì lại vung tay quá trán. Chưa dừng lại ở đó, giống như Nick, Amy cũng mất việc.
Trong khoảng thời gian khủng hoảng, Nick chẳng thiết tha gì còn Amy thì tối ngày cằn nhằn, xét nét, bới móc những vấn đề của anh. Đó là lúc Nick tìm thấy Andie, cô sinh viên xinh xắn, ngon nghẻ và quan trọng nhất là mang lại cho anh cảm giác dễ chịu, thoải mái, rằng mình là một người đàn ông có giá trị, được tôn trọng chứ không phải một kẻ không lật nổi cái nắp bồn cầu trong lúc đi tiểu.
Những khó khăn về mặt tài chính đóng góp một phần không nhỏ trong sự sụp đổ của cuộc hôn nhân này. Và vào đúng cái ngày mà Nick định kết thúc mọi chuyện thì…
Trong quá trình dàn dựng nên vụ mất tích của mình, Amy cho thấy cô quá hiểu Nick. Cô hiểu chồng mình đến từng hơi thở, rằng Nick sẽ tự mình giải những câu đố, rồi cũng tự mắc vào bẫy luôn.
Nick là kiểu người ngại đối diện với vấn đề và sẵn sàng lấp liếm để né tránh một cuộc đối đầu. Những lời nói dối này đều khá vô hại, nhưng nó tạo ra hình ảnh về một kẻ dối trá với đầy rẫy những bí mật. Thực chất, chính thói quen tồi tệ này là điểm mấu chốt khiến Nick bị kết tội, khi mà công chúng nhìn vào đương nhiên sẽ cho rằng anh đã giết vợ.
Thêm vào đó, nói dối quá nhiều thứ nhỏ nhặt, đến lúc nói thật chuyện to tát thì lại chẳng ai tin. Amy cũng biết luôn điều đó.
Nhìn sâu hơn vào hoàn cảnh của cặp đôi này, có thể thấy gia đình là yếu tố đã ảnh hưởng sâu sắc tới tính cách của họ.
Nick là con trai của một người đàn ông thô lỗ, khó chịu, vô trách nhiệm và điều đó đã khiến anh quyết tâm không trở thành một kẻ như vậy. Điểm yếu này được Amy nắm bắt để tung ra con bài cuối cùng, biến mọi thứ từ cái chết của Desi Collings, bản án oan của Tommy O’ Hara cùng sự đen đủi của Hilary Handy trôi tuột vào quên lãng: con trai của Lance Nicholas Dunne.
Nick là một người yêu cảm giác bình yên, anh chỉ có thể nổi loạn khi bị dồn vào đường cùng. Giờ đây Nick có được hợp đồng sách, mở chi nhánh quán bar, điều kiện kinh tế ngày một tốt hơn và giờ đây còn là một đứa con. Nếu cố làm um lên, anh sẽ mất tất cả.
Còn Amy, con gái của hai nhà tâm lý học những lại chẳng hiểu gì về tâm lý trẻ con cả. Từ bé cô đã được tô vẽ đến mức hoàn hảo, và “hoàn hảo” cũng chính là từ khóa xuyên suốt cuộc đời Amy, trong khi thực tế thì lại chẳng được đẹp đẽ như vậy.
“Cô là loại đàn bà khốn nạn, nhỏ nhen, ích kỷ, thao túng và nguyên tắc…”
Đó là một câu ngắn gọn để miêu tả con người Amy do chính Nick chia sẻ.
Dẫu vậy, Amy thực sự yêu Nick. Trong một điều kiện lý tưởng, khi mà Nick không thể chống trả và phải chịu cảnh tù tội còn Amy thì không bị cướp sạch tiền, cô cũng sẽ tìm đến một nơi nào đó và tự kết liễu đời mình. Liệu có ai chỉ vì căm ghét chồng mà phải đi xa đến vậy?
“Tôi có thể giết người vì anh. Còn ai khác làm được điều đó?”
Dẫu vậy, nói đi cũng phải nói lại. Không chỉ nhiều lần dối trá, Nick còn dựa dẫm quá nhiều vào vợ mình. Anh mượn tiền của Amy để mở quán bar rồi lại phản bội cô ta. Đó là sai lầm lớn nhất.
Đứng trước ngần ấy thứ mới thấy Gillian Flynn đã kỳ công trong việc xây dựng tính cách nhân vật như thế nào. Đây là điều mà đọc sách có lợi hơn so với xem phim, khi mà bạn được biết tường tận nhân vật đang nghĩ gì chứ không chỉ là những thứ họ biểu hiện ra bên ngoài. Đặc biệt là Nick, càng về cuối sự phản kháng của anh càng trở nên dữ dội hơn và đó là điều đã được giảm nhẹ khi lên phim.
Ngoài hai nhân vật chính, tâm lý của các nhân vật còn lại cũng rất hoàn chỉnh, tiêu biểu phải kể đến Desi Collings. Thanh niên này có vài nét giống anh Ngạn của Việt Nam nhưng lại sến sẩm và dị hợm hơn. May mắn là vụ tự tử trong ký túc xá vốn chỉ là một câu chuyện bịa đặt của Amy nên cũng gỡ gạc được chút hình ảnh của người đàn ông xấu số.
Bên cạnh phần những gì đã được thể hiện trên phim, vốn đã khá đầy đủ và chi tiết thì còn một số điểm khác biệt so với nguyên tác. Đáng kể nhất chính là sự tồn tại của nhân vật Hilary Handy, người bạn thời niên thiếu của Amy, người đã cho thuật lại câu chuyện đáng sợ về kẻ sẵn sàng trừng phạt bất kỳ ai phát hiện ra sự kém hoàn hảo của mình.
Mối quan hệ mệt mỏi giữa Nick và bố anh cũng trở nên rõ ràng hơn trong sách. Điều đó lý giải chi tiết hơn tại sao anh lại dễ dàng buông tay chịu trói ngay khi được Amy tặng cho cái que thử thai.
Phần kết của cuốn tiểu thuyết cũng có thêm khá nhiều diễn biến sau khi Amy trở về chứ không khép lại khẩn trương như trên phim.
Sau tất cả, Amy đã giành được quyền “nói lời cuối cùng” của Cô Gái Mất Tích, mang lại cho độc giả cảm giác “kể từ đó, không còn ai nhìn thấy Nick nữa…” vậy.