Ảo thuật – một vùng đất vẫn còn hoang sơ, nhưng thực sự không dễ để khai phá. Tính đến thời điểm hiện tại, bên cạnh The Prestige được xem là một vở kịch được dàn dựng công phu thì chỉ còn lại duy nhất một cái tên đáng được ngợi khen: The Illusionist.
Việc cả hai bộ phim trên ra đời vào cùng năm 2006 đã khiến cho cái tên The Illusionist bị lu mờ đi ít nhiều trước cái bóng khổng lồ của The Prestige và người đã tạo ra nó – Christopher Nolan.
Cùng xoay quanh đề tài ảo thuật nhưng hai tác phẩm này lại khác nhau về cả ý tưởng lẫn cách triển khai nó. Nhưng có một điểm vô cùng giống nhau: sự bất ngờ.
The Illusionist lấy bối cảnh ở thành phố Viên, Áo thời kỳ thập niên 90. Eisenheim đang trình diễn tiết mục ảo thuật “bóng ma” trước con mắt hiếu kỳ của bao khán giả.
Một viên cảnh sát bất ngờ ập tới và đặt tráp bắt Eisenheim vì tội “chống lại chế độ”. Ảo thuật gia bị đưa đi trước sự phẫn nộ của những người đang dõi theo.
Ông cảnh sát trưởng Ulh đến gặp hoàng tử để trình báo lại vụ việc. Qua lời kể của Ulh, quá khứ của ảo thuật gia đại tài dần được tái hiện trên từng thước phim.
Ngày xưa, có một cậu bé tên Eduard sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Một ngày nọ, cậu gặp được một thầy phù thủy. Ông ta làm cho cậu bé không khỏi kinh ngạc trước những “phép lạ” của mình.
Từ đó, cậu bé say mê với những trò ảo thuật. Cho đến một hôm, khi cậu đang biểu diễn trên đường, một cô bé đi ngang qua và thấy rất thích thú. Cô bé đó là Sophie, con gái rượu của một gia đình quý tộc nào đó.
Địa vị xã hội đã ngăn họ được ở gần nhau. Cậu bé nhà nghèo dứt áo ra đi không lâu sau đó, đổi tên thành Eisenheim.
15 năm sau, Eisenheim quay trở lại chốn xưa. Trước mắt chúng ta giờ đây không còn là một cậu nhóc, thay vào đó là một người đàn ông có phần bí ẩn với bộ râu rậm rạp.
Eisenheim mang theo rất nhiều trò ảo thuật mà chưa ai từng chứng kiến. Nhờ đó, số lượng người dân yêu mến và ủng hộ anh ngày một nhiều hơn.
Nhưng liệu lần trở lại này có uẩn khúc gì, khi mà anh gặp lại Sophie? Được biết cô nàng đã sắp sửa được gả cho hoàng tử Áo.
Nội dung phim
Lại một cú lừa ngoạn mục nữa. Lần này tưởng chừng như mình đã đoán được sự thật sau tấm màn che nhưng hóa ra lại chỉ đúng có một nửa. Không biết bạn nghĩ sao nhưng ban đầu mình cho rằng Eisenheim chỉ nung nấu ý định trả thù sau cái chết của Sophie, rằng hoàng tử là kẻ đáng chết, nhưng thật không ngờ…
Thì ra Sophie vẫn sống sờ sờ và hoàng tử chỉ là kẻ bị dắt mũi, cũng như những khán giả đang thưởng thức bộ phim một cách say sưa.
Dù sao thì việc hoàng tử tự sát có lẽ là không nằm trong kế hoạch của cặp tình nhân, là do anh ta đã lựa chọn, và vốn dĩ bản thân anh ta cũng chả phải kẻ tốt đẹp gì.
Phân cảnh có lẽ đã khiến cho tất thảy người xem cảm thấy phấn khích là khi ông thanh tra đứng ở ga xe lửa, liên kết các đầu mối lại với nhau để rồi nở một nụ cười mang tính thán phục nhiều hơn là căm ghét.
Tuy nhiên có một vấn đề là các trò ảo thuật của Eisenheim không được lý giải một cách thỏa đáng, tất cả những gì chúng ta biết chỉ là một đống sổ sách mà ghi lại cách thức thực hiện các tiết mục mà Ei để lại cho ông thanh tra. Đặc biệt là màn trình diễn “gọi hồn” ấn tượng nhất phim thì lại không được giải thích rõ ràng.
Bên cạnh nội dung thì phim còn làm khá tốt ở khoản diễn xuất. “Chủ tịch câu lạc bộ đánh đấm” Edward Norton dường như đã chán ngấy cái cảnh sáng làm công ăn lương, tối về đánh nhau với Brad Pitt nên anh đã đổi nghề làm ảo thuật gia. May thay, nhờ cái thần thái của mình mà Edward đã hoàn thành tốt vai trò của một thầy phù thủy.
Ngoài ra vì lấy bối cảnh Châu Âu thời xưa nên The Illusionist còn khoác trên mình một gam màu vintage, rất hợp với những ai yêu thích sự hoài cổ. Đây cũng là một điểm tương đồng lớn với The Prestige.
Nhìn nhận tổng quan thì The Illusionist là một bộ phim chất lượng, nội dung không bị thừa thãi, cộng thêm quả plot twist đặc biệt ấn tượng nữa. Tuy nhiên, xét trên một vài phương diện khác thì phim vẫn có phần thua thiệt so với The Prestige.
Cụ thể là kịch bản của The Prestige hấp dẫn hơn hẳn nhờ lối kể truyện phi tuyến tính, đan xen giữa quá khứ và hiện tại, các tình tiết quanh co đưa người xem đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thậm chí khi mà bạn cho rằng vở kịch đã hạ màn thì mọi thứ dường như vẫn còn đó.