Không phải Mắt Biếc, Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ mới thực sự là tác phẩm mang dấu cá nhân ấn đậm nét nhất của Nguyễn Nhật Ánh. Đó là một câu chuyện về tuổi thơ, chứa đựng yếu tố tình cảm trong sáng ngây ngô, đồng thời cũng mang tới cái nhìn đầy màu sắc của những đứa trẻ về thế giới nhộn nhịp này.
Vẫn là một giọng văn hóm hỉnh quen thuộc, tuy nhiên cách sắp đặt các tình huống gây cười trong Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi thơ còn đỉnh hơn so với mấy cuốn khác, rất thông minh và tinh tế, tạo nên một mạch truyện lôi cuốn từ đầu đến cuối, để lại một cảm xúc nhẹ nhàng vui tươi đối với độc giả.
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất, dưới dạng một cuốn tự truyện của một nhà văn nay đã thành danh, đang hồi tưởng lại tuổi thơ của mình cùng những diễn biến đang xảy ra trong hiện tại. Cách kể chuyện phi tuyến tính cũng là một điểm nhấn lớn của cuốn sách, một điều mà không nhiều tác giả Việt Nam có thể làm được.
Bên cạnh một đề tài dễ chịu, Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ cũng khá ngắn nên rất đọc rất nhanh, giống giống mấy quyển Tôi Là Bêtô hay Cô Gái Đến Từ Hôm Qua.
Mở đầu cuốn sách là những dòng tự sự đầy tâm trạng và từng trải của một người đàn ông năm nay đã 8 tuổi, bên Ấn Độ là lấy vợ được rồi đấy.
“Sau này, tôi cũng nhiều lần thấy cuộc sống đáng chán khi thi trượt ở tuổi mười lăm, thất tình ở tuổi hăm bốn, thất nghiệp ở tuổi ba mươi ba và gặt hái mọi thành công ở tuổi bốn mươi.
Nhưng tám tuổi có cái buồn chán của tuổi lên tám.”
Nghe cũng giống giống kiểu “sáu năm trời không bia, không rượu, không thuốc lá, không đi chơi đêm, không cả đàn bà và thế là tôi vào lớp 1”.
Nhân vật chính của chúng ta – Mùi, một thằng nhóc tinh nghịch, ngây thơ và hồn nhiên, luôn bày đủ thứ trò để hội bạn gồm ba đứa nữa là Hải Cò, Tí Sún và Tủn cùng tham gia quậy phá, nhằm phá vỡ cái sự nhàm chán năm 8 tuổi, tối ngày chỉ có đánh răng rửa mặt đến trường rồi lại lên giường đi ngủ.
Tuy nhiên, việc đưa các tình tiết nghịch ngợm vào cuốn sách lại vô tình gây rắc rối ở thì hiện tại, khi mà những người bạn thuở ấu thơ nay đã thành đạt và không muốn đánh mất hình ảnh ông nọ bà kia.
Ba người bạn cũ lần lượt quay lại tìm Mùi khi biết anh đang ấp ủ dự định mang tuổi thơ dữ dội của cả bọn “ra ánh sáng”, trình bày những lý do cá nhân riêng và mong anh nhà văn sẽ sửa sang lại so với nguyên bản. Liệu rằng mọi thứ có được êm xuôi?
Không chỉ là một câu chuyện hài hước về tuổi thơ, Nguyễn Nhật Ánh còn khéo léo gửi gắm những thông điệp nhân văn về suy nghĩ, góc nhìn của bọn trẻ về thế giới của người lớn, về việc người lớn “vô lý” như thế nào, từ đó mà bất kỳ ai đều có thể rút ra được bài học riêng cho mình sau khi gập cuốn sách lại.
Bạn có thể sẽ thấu hiểu và yêu thương những đứa trẻ hơn, đồng thời cũng sẽ được du hành trở về tuổi thơ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó.